Rehypothecation là một thực hành tài chính cho phép các tổ chức tài chính, bao gồm ngân hàng và công ty môi giới, sử dụng tài sản được đảm bảo bởi khách hàng của họ cho các hoạt động tài chính của chính họ. Sự sắp xếp này có thể mang lại lợi ích cho khách hàng cho phép rehypothecation thông qua việc giảm chi phí vay hoặc hoa hồng.
Về bản chất, rehypothecation xảy ra khi một người cho vay thực hiện quyền của mình đối với tài sản thế chấp để tham gia vào các giao dịch riêng biệt, dự đoán lợi nhuận tài chính trong tương lai. Quá trình này bắt đầu khi một người vay đề nghị một tài sản làm tài sản thế chấp để đổi lấy việc tài trợ. Cho đến năm 2007, rehypothecation đã được sử dụng rộng rãi, nhưng các quỹ đầu cơ bắt đầu tiếp cận nó với sự thận trọng tăng lên sau đó.
Một kịch bản điển hình liên quan đến việc tái thế chấp diễn ra khi một nhà đầu tư gửi chứng khoán với một nhà môi giới trong một tài khoản ký quỹ. Nhà môi giới có thể sau đó sử dụng những chứng khoán này làm tài sản thế chấp cho tài khoản ký quỹ của chính họ hoặc để đảm bảo một khoản vay. Thực tiễn này minh họa cho khái niệm rộng hơn về thế chấp, nơi một người vay cam kết một tài sản làm tài sản thế chấp để có được tài chính.
Để minh họa cho khái niệm này, hãy xem xét thị trường bất động sản. Khi mua một ngôi nhà, người vay thường sử dụng chính tài sản đó làm tài sản thế chấp cho khoản vay thế chấp. Trong khi người vay giữ một mức độ quyền sở hữu nhất định đối với tài sản, người cho vay vẫn giữ quyền tịch thu tài sản nếu người vay không đáp ứng các điều khoản thanh toán đã thỏa thuận.
Rehypothecation mở rộng nguyên tắc này xa hơn, cho phép các tổ chức tài chính tái sử dụng tài sản đảm bảo do khách hàng của họ cung cấp. Thực tiễn này có thể tạo ra một chuỗi giao dịch dựa trên một tài sản duy nhất, có khả năng tăng tính thanh khoản trong hệ thống tài chính nhưng cũng giới thiệu thêm các lớp rủi ro.
Giống như nhiều thực tiễn tài chính khác, việc tái thế chấp mang lại cả lợi ích tiềm năng và rủi ro. Trong khi nó có thể dẫn đến việc sử dụng tài sản hiệu quả hơn và có thể giảm chi phí cho người vay, nó cũng giới thiệu những phức tạp và những điểm dễ bị tổn thương tiềm ẩn trong hệ sinh thái tài chính. Cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã làm nổi bật một số rủi ro này, dẫn đến việc tăng cường giám sát và quy định về các thực tiễn tái thế chấp ở nhiều khu vực pháp lý.
Hiểu biết về rehypothecation là rất quan trọng đối với các nhà đầu tư và các chuyên gia tài chính, vì nó đóng vai trò quan trọng trong các thị trường tài chính hiện đại và có thể có những tác động sâu rộng đến quản lý tài sản và đánh giá rủi ro.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Rehypothecation là một thực hành tài chính cho phép các tổ chức tài chính, bao gồm ngân hàng và công ty môi giới, sử dụng tài sản được đảm bảo bởi khách hàng của họ cho các hoạt động tài chính của chính họ. Sự sắp xếp này có thể mang lại lợi ích cho khách hàng cho phép rehypothecation thông qua việc giảm chi phí vay hoặc hoa hồng.
Về bản chất, rehypothecation xảy ra khi một người cho vay thực hiện quyền của mình đối với tài sản thế chấp để tham gia vào các giao dịch riêng biệt, dự đoán lợi nhuận tài chính trong tương lai. Quá trình này bắt đầu khi một người vay đề nghị một tài sản làm tài sản thế chấp để đổi lấy việc tài trợ. Cho đến năm 2007, rehypothecation đã được sử dụng rộng rãi, nhưng các quỹ đầu cơ bắt đầu tiếp cận nó với sự thận trọng tăng lên sau đó.
Một kịch bản điển hình liên quan đến việc tái thế chấp diễn ra khi một nhà đầu tư gửi chứng khoán với một nhà môi giới trong một tài khoản ký quỹ. Nhà môi giới có thể sau đó sử dụng những chứng khoán này làm tài sản thế chấp cho tài khoản ký quỹ của chính họ hoặc để đảm bảo một khoản vay. Thực tiễn này minh họa cho khái niệm rộng hơn về thế chấp, nơi một người vay cam kết một tài sản làm tài sản thế chấp để có được tài chính.
Để minh họa cho khái niệm này, hãy xem xét thị trường bất động sản. Khi mua một ngôi nhà, người vay thường sử dụng chính tài sản đó làm tài sản thế chấp cho khoản vay thế chấp. Trong khi người vay giữ một mức độ quyền sở hữu nhất định đối với tài sản, người cho vay vẫn giữ quyền tịch thu tài sản nếu người vay không đáp ứng các điều khoản thanh toán đã thỏa thuận.
Rehypothecation mở rộng nguyên tắc này xa hơn, cho phép các tổ chức tài chính tái sử dụng tài sản đảm bảo do khách hàng của họ cung cấp. Thực tiễn này có thể tạo ra một chuỗi giao dịch dựa trên một tài sản duy nhất, có khả năng tăng tính thanh khoản trong hệ thống tài chính nhưng cũng giới thiệu thêm các lớp rủi ro.
Giống như nhiều thực tiễn tài chính khác, việc tái thế chấp mang lại cả lợi ích tiềm năng và rủi ro. Trong khi nó có thể dẫn đến việc sử dụng tài sản hiệu quả hơn và có thể giảm chi phí cho người vay, nó cũng giới thiệu những phức tạp và những điểm dễ bị tổn thương tiềm ẩn trong hệ sinh thái tài chính. Cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008 đã làm nổi bật một số rủi ro này, dẫn đến việc tăng cường giám sát và quy định về các thực tiễn tái thế chấp ở nhiều khu vực pháp lý.
Hiểu biết về rehypothecation là rất quan trọng đối với các nhà đầu tư và các chuyên gia tài chính, vì nó đóng vai trò quan trọng trong các thị trường tài chính hiện đại và có thể có những tác động sâu rộng đến quản lý tài sản và đánh giá rủi ro.