Dự luật xuất khẩu chip vừa bị bác bỏ, Trump lập tức tuyên bố: cho phép NVIDIA bán H200 cho Trung Quốc, nhưng mỗi con chip phải trích 25%.
Đồng thời, các dòng Blackwell, Rubin tiên tiến nhất vẫn tiếp tục bị cấm bán.
Bộ Thương mại Mỹ đang hoàn thiện quy định chi tiết, các công ty như AMD, Intel, Broadcom cũng sẽ áp dụng chung một quy tắc này.
Nhiều người chỉ thấy “nới lỏng kiểm soát”, nhưng thực chất chiêu này là:
Washington đã tính toán kỹ lưỡng “một mũi tên trúng ba đích”.
1⃣ Vừa cấm bán sản phẩm đỉnh cao, vừa cho phép bán đời trước → Giúp doanh nghiệp Mỹ giữ vững nguồn thu 50–60 tỷ USD
Dù H200 không phải loại tiên tiến nhất, nhưng vẫn là “vàng trung cấp” mà các công ty AI hàng đầu thế giới sẵn sàng móc hầu bao.
Cho phép H200, MI300 và các sản phẩm đời trước xuất khẩu sang Trung Quốc đồng nghĩa với:
NVIDIA, AMD, Intel, Broadcom
Mỗi năm chắc chắn tăng thêm 50–60 tỷ USD doanh thu
Điều này là cú hích sử thi cho nhóm cổ phiếu công nghệ Mỹ vốn đang chịu áp lực tồn kho cao, đơn hàng chậm lại.
Mỹ không phải chi một đồng, nhưng đã mở đường cứu máu cho các ông lớn công nghệ nội địa.
2⃣ Trích 25% → Ngân sách Mỹ mỗi năm tăng thêm 15–20 tỷ USD
Logic của chính quyền Trump rất đơn giản:
Các ông có thể bán, nhưng tôi phải lấy phần.
H200 là sản phẩm giá trị cao, lợi nhuận gộp lớn, tổng giá trị xuất khẩu vốn đã khổng lồ.
Chính phủ Mỹ lấy luôn 1/4 doanh thu, mỗi năm ngân sách trực tiếp có thêm 15–20 tỷ USD, không cần thông qua quy trình thuế phức tạp.
Đây là nước đi “chuẩn chính trị, doanh nghiệp vui, nhà nước lãi”.
3⃣ Quan trọng nhất: Dùng “mồi nhử H200” để trì hoãn đột phá chip nội địa cao cấp của Trung Quốc
Nước cờ này thậm chí còn hiểm hơn hai điểm trên.
Các chip tính toán tiên tiến nhất trong nước hiện đã bắt đầu tiệm cận hiệu năng của H200.
Nếu Mỹ tiếp tục cấm bán, các công ty công nghệ Trung Quốc buộc phải chuyển toàn lực sang chip nội địa, tốc độ thay thế sẽ tăng cấp số nhân.
Nhưng giờ Mỹ đột nhiên nới H200, kết quả thế nào?
👉 Các công ty AI hàng đầu sẽ nhanh chóng quay đầu mua H200
Bởi vì:
Hệ sinh thái CUDA đã trưởng thành
Băng thông bộ nhớ H200 đạt 4,8TB/s
Kết nối NVLink 4.0 vẫn dẫn đầu thế giới
Chi phí chuyển đổi kỹ sư cực thấp
Hiệu năng vẫn nhỉnh hơn chip nội địa
Hiệu quả và chi phí rõ ràng, các công ty AI lớn sẽ chọn không do dự:
Ưu tiên H200, đơn hàng chip nội địa ngắn hạn bị “hút máu”.
Nói cách khác:
Mỹ áp dụng “cho một ít, không cho hết”,
cố ý kéo dài tốc độ tiến vào thị trường cao cấp của chip Trung Quốc.
Đây không phải âm mưu, mà là dương mưu.
Tổng kết: Tại sao nói đây là “một mũi tên ba đích” của Washington?
✔ Doanh thu doanh nghiệp Mỹ được bảo vệ (+50–60 tỷ USD/năm)
✔ Chính phủ Mỹ thu thêm tiền (+15–20 tỷ USD/năm)
✔ Tiến trình thay thế nội địa của Trung Quốc bị trì hoãn (thị trường cao cấp lại bị H200 chiếm giữ)
Bề ngoài là “cho phép xuất khẩu”,
bản chất là:
Dùng sản phẩm đời trước để ràng buộc thị trường Trung Quốc, dùng tỷ lệ trích để ràng buộc doanh nghiệp, dùng cấm bán sản phẩm đỉnh cao để ràng buộc khoảng cách công nghệ.
Tình thế tưởng như nới lỏng,
nhưng cái thật sự được tính toán khéo léo là nhịp điệu chiến lược của Mỹ —
không phải Mỹ nới lỏng phong tỏa công nghệ,
mà là Mỹ cho rằng “những gì nới lỏng không đủ đe dọa lợi thế dẫn đầu”.
Nói ngắn gọn:
Cái tiên tiến nhất không bán, để bạn mãi mãi bị bỏ lại nửa bước phía sau.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Dự luật xuất khẩu chip bị bác bỏ, vì sao lại trở thành “một mũi tên trúng ba đích” của Trump?
Dự luật xuất khẩu chip vừa bị bác bỏ, Trump lập tức tuyên bố: cho phép NVIDIA bán H200 cho Trung Quốc, nhưng mỗi con chip phải trích 25%. Đồng thời, các dòng Blackwell, Rubin tiên tiến nhất vẫn tiếp tục bị cấm bán. Bộ Thương mại Mỹ đang hoàn thiện quy định chi tiết, các công ty như AMD, Intel, Broadcom cũng sẽ áp dụng chung một quy tắc này.
Nhiều người chỉ thấy “nới lỏng kiểm soát”, nhưng thực chất chiêu này là: Washington đã tính toán kỹ lưỡng “một mũi tên trúng ba đích”.
1⃣ Vừa cấm bán sản phẩm đỉnh cao, vừa cho phép bán đời trước → Giúp doanh nghiệp Mỹ giữ vững nguồn thu 50–60 tỷ USD
Dù H200 không phải loại tiên tiến nhất, nhưng vẫn là “vàng trung cấp” mà các công ty AI hàng đầu thế giới sẵn sàng móc hầu bao.
Cho phép H200, MI300 và các sản phẩm đời trước xuất khẩu sang Trung Quốc đồng nghĩa với:
Mỹ không phải chi một đồng, nhưng đã mở đường cứu máu cho các ông lớn công nghệ nội địa.
2⃣ Trích 25% → Ngân sách Mỹ mỗi năm tăng thêm 15–20 tỷ USD
Logic của chính quyền Trump rất đơn giản: Các ông có thể bán, nhưng tôi phải lấy phần.
H200 là sản phẩm giá trị cao, lợi nhuận gộp lớn, tổng giá trị xuất khẩu vốn đã khổng lồ. Chính phủ Mỹ lấy luôn 1/4 doanh thu, mỗi năm ngân sách trực tiếp có thêm 15–20 tỷ USD, không cần thông qua quy trình thuế phức tạp.
Đây là nước đi “chuẩn chính trị, doanh nghiệp vui, nhà nước lãi”.
3⃣ Quan trọng nhất: Dùng “mồi nhử H200” để trì hoãn đột phá chip nội địa cao cấp của Trung Quốc
Nước cờ này thậm chí còn hiểm hơn hai điểm trên.
Các chip tính toán tiên tiến nhất trong nước hiện đã bắt đầu tiệm cận hiệu năng của H200. Nếu Mỹ tiếp tục cấm bán, các công ty công nghệ Trung Quốc buộc phải chuyển toàn lực sang chip nội địa, tốc độ thay thế sẽ tăng cấp số nhân.
Nhưng giờ Mỹ đột nhiên nới H200, kết quả thế nào?
👉 Các công ty AI hàng đầu sẽ nhanh chóng quay đầu mua H200 Bởi vì:
Hiệu quả và chi phí rõ ràng, các công ty AI lớn sẽ chọn không do dự: Ưu tiên H200, đơn hàng chip nội địa ngắn hạn bị “hút máu”.
Nói cách khác: Mỹ áp dụng “cho một ít, không cho hết”, cố ý kéo dài tốc độ tiến vào thị trường cao cấp của chip Trung Quốc.
Đây không phải âm mưu, mà là dương mưu.
Tổng kết: Tại sao nói đây là “một mũi tên ba đích” của Washington?
✔ Doanh thu doanh nghiệp Mỹ được bảo vệ (+50–60 tỷ USD/năm) ✔ Chính phủ Mỹ thu thêm tiền (+15–20 tỷ USD/năm) ✔ Tiến trình thay thế nội địa của Trung Quốc bị trì hoãn (thị trường cao cấp lại bị H200 chiếm giữ)
Bề ngoài là “cho phép xuất khẩu”, bản chất là: Dùng sản phẩm đời trước để ràng buộc thị trường Trung Quốc, dùng tỷ lệ trích để ràng buộc doanh nghiệp, dùng cấm bán sản phẩm đỉnh cao để ràng buộc khoảng cách công nghệ.
Tình thế tưởng như nới lỏng, nhưng cái thật sự được tính toán khéo léo là nhịp điệu chiến lược của Mỹ — không phải Mỹ nới lỏng phong tỏa công nghệ, mà là Mỹ cho rằng “những gì nới lỏng không đủ đe dọa lợi thế dẫn đầu”.
Nói ngắn gọn: Cái tiên tiến nhất không bán, để bạn mãi mãi bị bỏ lại nửa bước phía sau.